Vì thế cô ta cũng đương nhiên cho rằng việc dị ứng trà xanh cũng chỉ là hình tượng tôi dựng lên.
Hôm đó cô ta đưa cho tôi ly trà sữa có trà xanh, chính là muốn vạch trần hình tượng của tôi trước mặt mọi người, lại không ngờ rằng tôi thật sự bị dị ứng, hơn nữa còn chết đi.
Tôi nhìn giọt nước mắt sắp rơi không rơi của cô ta, trong lòng hận không thể biến ra một vạn lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên tim cô ta, nhưng trên mặt vẫn bất đắc dĩ nhún vai.
"Những gì tôi nói cũng là thật mà. Nếu cô không tin lời tôi, tôi cũng hết cách."
Đáy mắt Đàm Trà lóe lên một tia độc ác, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu đi.
Cô ta giả bộ dáng vẻ đáng thương, sụt sùi nức nở đi tới muốn nắm lấy cánh tay tôi.
"Bạn học này, cậu thật sự hiểu lầm tớ rồi..."
Tôi vừa nhìn thấy cô ta đến gần, liền không nhịn được dựng hết lông tơ, nhớ lại thảm cảnh lúc hấp hối ở kiếp trước.
Tôi nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi tay cô ta, lại lùi về sau nửa bước, cuối cùng bịt mũi nhìn cô ta.
"Cô đừng lại gần tôi nữa, cách xa như vậy tôi cũng ngửi thấy mùi trà xanh trên người cô rồi. Cô tốt nhất nên cách xa tôi một chút, lỡ như mùi trà xanh trên người cô dính vào người tôi làm tôi dị ứng thì gay go lắm!"
2
Đàm Trà thấy tôi lùi lại hai bước, lại còn công kích mùi trà xanh trên người cô ta nồng nặc, cả người đều sững sờ tại chỗ.
Cô ta có lẽ không bao giờ ngờ được chỉ mới ngày đầu tiên khai giảng, đã gặp phải người không nể tình cô ta.
Giống như kiếp trước tôi không bao giờ ngờ được, chỉ vì uống một ly trà sữa bạn cùng phòng đưa, lại vì dị ứng mà mất mạng.
Cô ta tay chân luống cuống đứng tại chỗ, nước mắt vẫn còn đảo quanh trong hốc mắt, ánh mắt cầu cứu hai người bạn cùng phòng còn lại.