Chỉ là tại sao hắn ta lại dễ dàng để ta vào như vậy, rồi còn dễ dàng cởi thừng trói tiên cho sư tôn và Tân Đình Thượng thần?
Chẳng lẽ tất cả đều là một cái bẫy?
Cảm giác bất an trong lòng dần lan rộng, nơi này không nên ở lâu.
Ta cùng sư tôn và Tân Đình Thượng thần chạy trốn khỏi địa bàn Ma tộc một cách suôn sẻ bất ngờ.
34
Trên đường trở về Thiên tộc.
Ta không dừng nghỉ, cùng sư tôn đưa Tân Đình Thượng thần đến đại điện của Lão Quân, đang chuẩn bị bước vào, ta lại dừng bước.
"Tiểu Ngũ, con làm sao vậy?"
"Con. . ."
Ta nghĩ đến việc Thương Bắc đang ở bên trong, vẫn chưa biết sống c.h.ế.t ra sao, lòng ta đột nhiên đau nhói như bị kim đâm.
Ta nắm chặt bàn tay, lắc đầu: "Không có gì đâu sư tôn, chúng ta vào thôi."
Vào trong đại điện nhưng không thấy Thương Bắc và Bích Nhan Thượng thần.
Lão Quân thấy ba chúng ta, không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự thay đổi vẻ bề ngoài của ta.
Ông ấy lập tức tiến lên, nhíu mày nhìn Tân Đình Thượng thần đang hôn mê, rồi nói với sư tôn: "Sao lại thành ra thế này? Ta vừa mới đưa đồ đệ ngoan của ngươi, Thương Bắc, về điện của hắn ta, bây giờ ngươi lại đưa thêm một người đến cho ta."
"Thương Bắc?"
Sư tôn ngạc nhiên hỏi: "Thương Bắc thế nào?"
"Bị thương rất nặng, Bích Nhan Thượng thần nói. . ."
Ông ấy nói, rồi liếc nhìn ta: "Nói là vì giúp Hoài Uyển tiên tử chắn thiên lôi phi thăng thượng thần."
Sư tôn giật mình, rồi quay đầu nhìn ta: "Con có sao không?"
Ta lắc đầu, lòng vô cùng chua xót: "Con không sao, chỉ là không biết Thương Bắc. . ."
"Ta đã sơ suất rồi."
Sư tôn nhíu mày: "Ta lại quên mất việc tu vi của con tăng mạnh là để phi thăng."
Nói xong, ông lại hỏi Lão Quân: "Thương Bắc có sao không?"
"Mạng còn giữ được, chỉ là cần phải dưỡng thương một thời gian."
Lão Quân vừa nói vừa nhìn Tân Đình Thượng thần: "Đừng lo nói chuyện nữa, mau đưa người vào trong đi."
Lão Quân vào phòng trong bắt mạch cho Tân Đình Thượng thần. Sư tôn thấy ta có vẻ mệt mỏi, lập tức đến vỗ vai ta: "Lần này con cũng đã mệt, trước hết hãy về ngủ một giấc, có ta ở đây trông Tân Đình."
Ta lắc đầu: "Sư tôn, con không mệt."
Lúc này Tân Đình Thượng thần và Thương Bắc đều bất tỉnh, ta làm sao có tâm trạng ngủ được?
Sư tôn nhìn bộ dạng của ta, thở dài: "Thôi được."
Một lúc lâu sau, Lão Quân từ phòng trong đi ra. Ta thấy ông ấy nhíu mày, trong lòng không khỏi thắt lại.
"Người thế nào rồi?"
Ta và Sư tôn đồng thanh hỏi.
"Kỳ lạ, kỳ lạ."
Lão Quân liên tục kêu hai tiếng "kỳ lạ", rồi tiếp tục nói: "Hắn không bị thương đến gân mạch, chỉ là một vài vết thương ngoài da thôi, không hiểu sao lại hôn mê lâu như vậy mà không tỉnh."
Nghe nói Tân Đình Thượng thần không có vấn đề lớn, ta mới tạm thời an tâm.
Ta cẩn thận hỏi: "Có lẽ lần này mất đi không ít tu vi lại bị thương nặng, nên nhất thời suy yếu?"
"Cũng chưa biết được."
"À, đúng rồi."
Sư tôn như nhớ ra điều gì, nói với Lão Quân: "Không biết đưa hắn đến Thiên tuyền tắm một lần có ích lợi gì không?"
"Ta lại quên mất điều này."
Lão Quân gật đầu: "Đương nhiên là phải đến đó tắm một lần."
Sư tôn quay đầu nhìn về phía ta: "Tiểu Ngũ, lần này con cũng mệt mỏi không ít, con cũng đi tắm một lần đi."
Nhớ lại lần đầu tiên đến Thiên tuyền là do Thương Bắc dẫn ta đi, mà giờ Thương Bắc. . .
Ta gật đầu, không nói gì thêm, trong lòng nghĩ sau khi tắm xong Thiên tuyền sẽ đi thăm Thương Bắc một chuyến.
Đến nơi Thiên tuyền, những tiên nga ngày thường canh giữ ở đây lại không thấy bóng dáng đâu.