Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 392: Chương 392



Việc sản xuất hộ cá thể chưa được vài năm mà thành thị và nông thôn đã phân hóa vô cùng nghiêm trọng.

Nhất là trong trường học, có không ít đứa trẻ thành phố đều không thích đám dân quê bọn họ. Đường Hà và Đường Hải lắm lúc hi vọng mình cũng có hộ khẩu thành phố.

Bà cụ Đường lấy ngón tay chọc chọc trán Đường Hải: "Anh ba nhỏ của bà, con nghĩ cái gì thế hả? Con cứ làm như hộ khẩu thành phố dễ lấy lắm ấy."

Đường Hải thất vọng thở dài, lại cầm một cái bánh mì lên ăn.

Khác với không khí hòa thuận vui vẻ của nhà họ Đường, cuộc sống của Lý Hải Anh ở trong ngục giam nữ không tốt cho lắm.

Chiều hôm đó, bà ta nhận được điện tín mà chị dâu cả viết cho bà ta, trong thư viết chuyện cả nhà chị dâu cả sẽ lên Yến Kinh sống.

Đứa cháu gái kia của bà ta vốn bị phán nửa năm tù, nhưng đến bây giờ cũng mới được có hai tháng, dùng ngón chân cũng biết nhất định là Lý Diệu Tông đã tìm biện pháp để nộp tiền bảo lãnh Lý Ưu Ưu ra ngoài.

Lý Hải Anh nhớ đến cái lần gặp mặt Lý Diệu Tông sau khi bà ta bị phán quyết. Lý Diệu Tông nói ông ta không còn cách nào khác cả, ông ta chỉ là một người thường thôi, vừa không có tiền vừa không có quan hệ, sao có thể giúp bà ta thoát ngồi tù cơ chứ.

Lý Hải Anh cười nhạo một tiếng. Không phải nói là không có tiền, không có quan hệ thì không thể cứu bà ta ra đấy ư?

Vậy sao bây giờ Lý Ưu Ưu lại ra ngoài được? Nói vậy là vì không muốn cứu bà ta chứ gì?

Lý Hải Anh cảm thấy số cả nửa đời người bà ta tiêu tiền rồi tính toán cho nhà mẹ đẻ đều là một trò hề cả.

"38438, cô đang làm gì thế hả? Nhanh đi lao động đi." 38438 là số hiệu của Lý Hải Anh, vì cái số này mà ngày ngày bà ta đều bị đám bạn cùng phòng giam cười nhạo.

Lý Hải Anh ném thư vào thùng rác, lên tiếng đáp lời rồi đi ra ngoài. Hôm nay bọn họ phải cắt cỏ, nhổ hết cỏ ở xung quanh tường viện và miếng đất trống kia.

Lý Hải Anh còn chưa cắt được bao nhiêu thì đám bạn cùng phòng giam của bà ta đột nhiên xông đến: "Mùi vị bị vứt bỏ thế nào hả? Không phải cô nói anh trai chị dâu cô đối xử với cô vô cùng tốt đấy ư? Tôi thấy cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi."

"Cô nói xem cô nghĩ ngu ngốc gì thế hả? Con mình dứt ruột đẻ ra thì không thương, lại đi thương yêu một đứa cháu gái. Cuối cùng thì sao, gà bay trứng vỡ đúng không?"