Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 390: Chương 390



Ngu Thanh Nhàn vỗ đầu: "Gần đây trong tiệm bận rộn quá, mỗi ngày về đến kí túc xá thì ngã xuống giường đã ngủ mất, sáng sớm lại đi đến tiệm nên thậm chí em còn không biết bà gửi điện tín cho em ấy chứ. Nhưng em có viết thư báo cho bà nội chuyện em mở quán rồi, có lẽ hai ngày nữa thư sẽ đến nơi. Đợi chút nữa rảnh rồi em đi gọi điện thoại cho bà."

Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại lo lắng: "Bà có nói với anh là bà tìm em vì chuyện gì không? Có phải trong nhà xảy ra chuyện rồi không?"

Thời kỳ này thư từ đều tính chữ để thu tiền. Bà cụ Đường vẫn luôn hào phóng với Ngu Thanh Nhàn, mà đối xử với bản thân thì lại vô cùng tiết kiệm. Bà cụ có thể tiêu tiền gửi điện tín, chỉ sợ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Trong nhà xảy ra chuyện anh còn có thể bình tĩnh ngồi đây cãi lộn với em à? Trong nhà không có chuyện gì cả, hình như là có quan hệ với nhà bà ngoại em đấy."

Ngu Thanh Nhàn thở phào: "Không có chuyện gì thì tốt rồi, chút nữa em gọi điện thoại cho bà."

"Được."

Quân nhân tham gia quân ngũ đều ăn nhanh uống nhanh, bát mì của Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa ăn xong thì Đường Giang và Hàn Dục đều ăn xong hết rồi.

Hai người uống thêm một chén trà nữa thì rời đi. Đường Giang xin nghỉ một ngày, trước sáu giờ tối phải có mặt tạ đơn vị, mà họ còn phải mua đồ linh tinh giúp chiến hữu nữa, nếu tiếp tục ở lại thì sẽ không về kịp.

Hàn Dục đi sau Đường Giang nửa bước, đi bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, nói với cô bằng giọng trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông-xen: "Tạm biệt."

Từ lúc vào tiệm đến giờ Hàn Dục không nói một lời nào cả, bây giờ nói với giọng điệu trân trọng thế này khiến Ngu Thanh Nhàn ngẩn người.

Cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, một lát sau, Ngu Thanh Nhàn mới nói: "Tạm biệt."

Hàn Dục đi rồi, Ngu Thanh Nhàn ghé vào quầy hàng trầm tư.

Cô cảm thấy ánh mắt Hàn Dục nhìn cô không thích hợp cho lắm, lại hồi tưởng lại cảnh tượng ở chung với Hàn Dục mấy ngày trước, cặp mày của Ngu Thanh Nhàn nhăn đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.