Đường Giang đúng thật rất khát, anh ấy cũng không khách khí với em gái nhà mình làm gì, nhận một chén hồng trà rồi uống cạn sạch: "Sảng khoái."
So sánh với Đường Giang thì thấy Hàn Dục uống rụt rè hơn nhiều.
"Các anh ăn cơm chưa? Đối diện có một tiệm mỳ nhỏ ngon lắm, có muốn em gọi giúp hai anh mỗi người một phần không?" Lúc này đang là giữa trưa, chỗ đóng quân của Đường Giang cách chỗ này không gần chút nào, Ngu Thanh Nhàn đoán có lẽ họ còn chưa ăn cơm đâu.
"Vẫn chưa ăn."
Ngu Thanh Nhàn chống tay lên quầy hét về phía đối diện: "Chị ba Lưu ơi, cho em hai chén mì nhé."
Ngu Thanh Nhàn vừa dứt lời đã có người đáp lại: "Muốn ăn vị gì?"
Đường Giang và Hàn Dục đều đã từng ăn mì ở đây rồi. Đường Giang nói: "Ruột già."
Còn Hàn Dục thì ăn mì sườn. Bà chủ cửa tiệm nhỏ tay chân nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã đưa hai chén mì lại đây.
Chị ta không lấy tiền, chỉ xin mấy cốc trà sữa. Đầu óc của bà chủ tiệm mỹ cũng rất thông minh, từ khi Ngu Thanh Nhàn khai trương tiệm trà sữa không bao lâu, chị ta đã chủ động tìm đến hợp tác.
Mỗi ngày Ngu Thanh Nhàn đều phải cung cấp trà sữa cho chị ta, nhưng giá cả phải rẻ hơn so với cô bán trực tiếp trong tiệm.
Ngu Thanh Nhàn đồng ý, sau khi thấy bà chủ tiệm mỳ nhập hàng từ chỗ cô thì các ông bà chủ ở những tiệm khác trong phố mỹ thực cũng học theo, đây cũng là nguồn thu lớn nhất của Ngu Thanh Nhàn.
Đường Giang nhìn xung quanh tiệm rồi chậc chậc trong miệng: "Cửa tiệm em mở cũng không tệ lắm nha."
Ngu Thanh Nhàn lại rót cho anh ấy thêm một ly hồng trà nữa: "Không tệ thật, em quăng hết số tiền bà nội cho vào đây đấy, mới khai trương được bảy ngày mà em đã kiếm về được một nửa rồi."
Đường Giang tất nhiên biết Ngu Thanh Nhàn có bao nhiêu tiền, anh ấy ồ lên: "Lợi nhuận cao thế à? Khó trách mọi người đều nói làm tên lửa còn không có lãi bằng bán trứng luộc nước trà đâu."
Đường Giang cũng không có ý gì khác, anh ấy chỉ cảm thấy vui mừng vì em gái buôn bán lời nhiều tiền thôi, chứ không hề có chút ý nghĩ tham lam nào khác.