Yến Ninh cúi đầu, một câu cũng không nói thành lời.
Đám người Lô Tú Mẫn đã sớm khóc theo.
Yến Ninh thì thầm kể lại cho Yến Chi Chi nghe chuyện họ bỏ trốn, sau khi biết Ngu Thanh Nhàn giúp đỡ họ trốn thoát, Yến Chi Chi lau sạch nước mắt, đi đến quỳ trước mặt Ngu Thanh Nhàn.
Ngu Thanh Nhàn hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy bà ta: "Đừng làm vậy, đừng làm vậy, mau đứng lên đi."
Yến Chi Chi kiên trì quỳ xuống, dập đầu một cái mới nương theo lực đạo của Ngu Thanh Nhàn đứng lên:
"Cháu gái, cảm ơn cháu nhiều lắm, cảm ơn cháu. Cả đời này của bác cũng chỉ có một đứa con là Yến Ninh, mấy ngày con bé mất tích, hồn vía bác cũng thất lạc. Những nơi nên tìm bác đều tìm cả rồi, nếu nó không quay về, cháu nói xem những năm cuối đời bác biết sống thế nào đây?
Nhớ lại quãng thời gian Yến Ninh mất tích, Yến Chi Chi cảm thấy dường như đã trôi qua một thế kỷ rồi vậy, đối với bà ta, mỗi ngày dài như cả năm.
Trong khoảng thời gian này, vì tìm kiếm Yến Ninh, bà ta bỏ bê công việc, mỗi ngày đều rong ruổi ngoài đường, tìm đi tìm lại những nơi mà Yến Ninh có thể tới, không dám bỏ qua một chỗ nào cả.
Nếu không phải tuần này bà ta bị bệnh, bất đắc dĩ phải ở nhà nghỉ ngơi thì bây giờ có lẽ bà ta vẫn đang ở ngoài tìm kiếm rồi.
Ngu Thanh Nhàn không những cứu Yến Ninh mà còn cứu cả bà ta nữa.
Ngu Thanh Nhàn nhìn Yến Ninh, hai mắt Yến Ninh sưng đỏ cười nói: "Đúng là nên cảm ơn cô. Nếu không nhờ có cô, có lẽ bây giờ tôi vẫn không có cách nào rời khỏi thôn Xương Sơn đó đâu."
Đám người Lô Tú Mẫn đứng bên cạnh hùa theo: "Đúng đấy, chúng tôi đều phải cảm ơn cô. Nhiều năm vậy rồi, chưa bao giờ chúng tôi từ bỏ ý định chạy trốn cả, nhưng mà khó khăn quá. Thôn xóm ở đó đều có quan hệ với nhau, cho dù chạy ra khỏi thôn cũng không thoát nổi công xã. Mấy người không biết chứ, nhiều năm trước có một người phụ nữ bỏ trốn, sau khi bắt được thì bị đánh cho đến chết."