“Con hiểu chuyện, lấy chồng sớm, gánh vác cực nhọc trong nhà, đừng giận bố mẹ.”
“Bố mẹ dùng tiền sính lễ của con xây nhà cho Văn Tĩnh không phải vì con sao? Con sắp đi làm dâu, vất vả cho Văn Tĩnh ở nhà chăm sóc ba mẹ thay con, con phải nhớ ân tình của em, không được vong ơn bội nghĩa.”
"Cơ thể Văn Tĩnh yếu đuối, ngoài đi học ra không còn con đường nào khác, nhà chúng ta không mấy khá giả, con là chị, đã hiểu chuyện, không cần đi học nữa.”
Rõ ràng là thiên vị, dối trá, gây tổn thương một cách trắng trợn, đời người chỉ có mấy mươi năm lại sống không bằng ngọn cỏ dưới đất, một hạt bụi thấp kém.
Kẻ làm bố làm mẹ tán tận lương tâm này vô sự tự thông, kẻ tung người hứng!
Còn Hạ Văn Tĩnh thì sao?
Cô ta luôn đứng ở góc độ của nguyên thân mà chỉ tay năm ngón cuộc sống của cô, nhưng cô ta đã làm được điều gì thiết thực cho cô chưa?
Không hề, chẳng qua chỉ đứng khua môi múa mép.
Nghĩ đến đây, Ngu Thanh Nhàn dừng công việc đang dở tay, cười hỏi Hạ Văn Tĩnh: "Thế làm sao để cứng rắn, em dạy chị nhé?”
“Em vác cặp đi lên xã, lúc về kêu ca thịt trong căn tin không ngon, chị em dã mấy tháng không động đến đồ ăn mặn, em biết không? Em than học toán khó, thầy cô nghiêm khắc khó tính, bạn bè nói xấu, là chị em phải bỏ học để đổi lấy, em biết không?” Ngu Thanh Nhàn chậm rãi nói ra, cô nhìn thẳng vào Hạ Văn Tĩnh, cười như không cười.
Hạ Văn Tĩnh bỗng cảm thấy người chị vừa quê mùa vừa gầy trước mắt đã thay đổi, một trời một vực so với trước đây.
Nếu là trước đây thì khi nói những lời này với cô, hoặc là cười khổ nói mình không hiểu hoặc là im lặng không nói.
Mình hận không thể đay nghiến chị ta một trận, đến cuối cùng vẫn là chị ta nhận lỗi.
Nay thay đổi rồi? Hạ Văn Tĩnh thoáng run sợ, bất giác lùi lại một bước, thậm chí không để ý rằng Ngu Thanh Nhàn đã nói “chị gái em" thay vì "chị".
“Chà chà, coi kìa, em lại ‘không biết’ nữa rồi…”
Ngu Thanh Nhàn cúi đầu khẽ cười, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:
"Khi em ngồi trong một lớp học sáng sủa, cùng đi dạo quanh với đám bạn thì chị cô thế nào, chỉ lẩn quẩn trong mớ việc nhà không xong, đống quần áo chất núi, đồng án làm không xong, con cái chăm không xuể.”