Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 660: Chương 660



Diệp Ninh lập tức nhạy cảm ý thức được gì đó: “Có thay đổi gì sao?”

Trương Quốc Trụ cứng đờ người gật đầu: “Biên kịch Lý Hiểu kiên quyết không cho phép cô sửa chữa kịch bản của bọn họ, Á Thu không thuyết phục được, cho nên...”

Anh ta không nói nên lời câu nói tiếp theo, nhưng Diệp Ninh cũng đã hiểu.

“Nếu là như thế, vậy thì tôi cũng chỉ có thể rời khỏi dự án này.”

Công việc của cô chính là biên kịch, hiện tại đối phương đã đưa ra yêu cầu này, rõ ràng là muốn đá cô đi.

Trương Quốc Trụ vô cùng áy náy nói: “Tôi vốn dĩ cảm thấy đây là một cơ hội để cô học tập và lấy thêm kinh nghiệm, không ngờ lại thành ra thế này.”

Anh ta thật sự không ngờ Lý Hiểu và Xà Hoành Minh lại hẹp hòi, không chịu tiếp thu ý kiến của người khác đến thế.

Diệp Ninh không giận mà còn cười nói: “Đạo diễn Trương, việc này không liên quan gì đến anh. Cho dù công việc có thể tiến hành hay không thì lần này tôi cũng rất biết ơn anh.”

Trương Quốc Trụ cũng muốn mỉm cười, nhưng cuối cùng vẻ mặt của anh ta trông còn xấu hơn cả khóc.

“Á Thu nói là bọn họ làm trái hợp đồng trước, sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho cô.”

Tiền vi phạm hợp đồng gấp đôi tiền công làm biên kịch, nhưng Trương Quốc Trụ biết Diệp Ninh sẽ không để ý đến số tiền kia.

“Tôi có giúp đỡ được gì đâu, cũng không cần đưa tiền vi phạm hợp đồng cho tôi.”

Quả nhiên Diệp Ninh lập tức từ chối.

Lần này không thể hợp tác với Ngô Thu Á, không có nghĩa là lần sau cũng không có cơ hội, cô đương nhiên sẽ không vì chút tiền này mà ảnh hưởng đến ấn tượng về cô trong lòng Ngô Thu Á.

Trương Quốc Trụ lại thở dài nói: “Tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”

Tuy rằng Diệp Ninh cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cũng không quá để tâm đến chuyện này.

Chỉ có điều chờ đến khi cô đi đến nhà ăn, lại gặp được hai người Xà Hoành Minh và Lý Hiểu, hơn nữa hai người này nhìn thấy cô còn trực tiếp bưng mâm cơm đến trước mặt cô ngồi xuống thì cô biết ngay chuyện lần này không thể kết thúc một cách bình tĩnh được rồi.

“Đồng chí Diệp Ninh, chúng tôi ngồi ở đây cô có ngại không?”

Rõ ràng xung quanh còn có rất nhiều bàn trống, nhưng Lý Hiểu lại cứ cố ý chọn chỗ ngồi đối diện với Diệp Ninh.

“Không có vấn đề gì.”

Gác chuyện công việc sang một bên, Diệp Ninh cũng không có ý kiến gì về hai người này.

Không đợi Diệp Ninh nói xong thì Lý Hiểu cũng đã ngồi xuống, Xà Hoành Minh cũng ngồi theo.

Diệp Ninh chỉ lo tự ăn cơm của mình.

“Đoàn văn công nhiệt tình thật đó, nói là trong khoảng thời gian chúng tôi ở đây làm việc thì có thể đến nhà ăn ăn cơm bất cứ lúc nào.” Lý Hiểu chủ động nói, cũng không biết mấy câu này có phải đang nói với Diệp Ninh hay không nữa.

Nói xong cô ta gắp một miếng khoai tây lên ăn, sau đó hơi nhíu mày chê.

“Mùi vị cũng bình thường thật, còn phải học tập thêm rất nhiều.”

“Nhà ăn của một nơi nhỏ như thế này đương nhiên không thể sánh bằng thành phố lớn, nếu không hợp khẩu vị thì ngày mai chúng ta đi tìm tiệm cơm ở bên ngoài ăn.” Xà Hoành Minh vừa nói vừa nếm thử.

Thật ra thì ăn cũng còn tạm được.