Phòng ca múa Hồng Hải vẫn cứ biển người tấp nập như cũ, ngợp trong vàng son.
Hôm nay vốn dĩ không phải là ngày Đường Uyển Như lên sân khấu, nhưng cô ta vẫn cứ ngồi trong phòng bao chính giữa nhất phòng ca múa cùng với Mục Văn Hạo.
Mấy ngày trước đây cô ta vừa mới giúp Mục Văn Hạo xử lý xong một người làm ăn giàu có từ tỉnh ngoài đến, trợ giúp Mục Văn Hạo bàn bạc thành công một vụ làm ăn có tiền lời cao, cho nên hiện tại cô ta đã khôi phục dáng vẻ tùy ý ngông nghênh ở trước mặt Mục Văn Hạo như trước kia.
“Văn Hạo, tối nay em về nhà với anh có được không?”
Đường Uyển Như mềm nhũn dính sát lên người Mục Văn Hạo.
Trong toàn bộ phòng ca múa Hồng Hải này, Mục Văn Hạo là người đáng sợ nhất, cũng chỉ có mình cô ta là dám đến gần, không sợ anh ta.
Nhưng mà con người Mục Văn Hạo rất kỳ lạ, từ trước đến nay chưa bao giờ dẫn phụ nữ về nhà.
Mỗi lần bọn họ thân thiết với nhau đều ở nhà của Đường Uyển Như hoặc là trong phòng ngủ phía sau phòng ca múa Hồng Hải.
Chuyện Đường Uyển Như mong muốn nhất chính là một ngày nào đó sẽ được Mục Văn Hạo dẫn về nhà, như vậy thì cô ta mới coi như thật sự chiếm cứ được cơ thể và trái tim của Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo không có bất cứ biểu tình dư thừa nào nói: “Chờ lần sau.”
Ba chữ vô cùng đơn giản tràn ngập cảm giác lấy lệ với Đường Uyển Như.
Càng làm cho vẻ quyến rũ yêu kiều trên mặt Đường Uyển Như cứng đờ lại ngay lập tức.
Cô ta đã đi theo Mục Văn Hạo được ba năm, không lẽ ba năm vẫn còn chưa đủ sao?”
Cô ta còn muốn nói gì nữa, sân nhảy đã vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Đường Uyển Như bực bội nhìn về phía sân khấu.
Trường hợp này đương nhiên là Diệp Ninh muốn sân khấu.
Từ khi Diệp Ninh đến phòng ca múa đến bây giờ đã hơn ba tháng, trong ba tháng này cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Ninh dần dần trở nên nổi tiếng hơn cô ta, mà cô ta thì lại bất lực.
Nếu không phải Diệp Ninh chỉ có thể đứng phía sau miếng vải lụa kia để ca hát thì cô ta đã không thể chấp nhận được sự tồn tại của cô từ lâu rồi!
Diệp Ninh trên sân khấu vẫn cứ ca hát phát huy vô cùng ổn định, cảm xúc của các khách hàng đều hưng phấn cao trào, khung cảnh siêu bùng cháy này làm Đường Uyển Như khịt mũi khinh thường.
“Hai bài hát mà Diệp Tử viết cho em dạo gần đây càng ngày càng kém, cô ta rõ ràng là cố ý giấu nghề.”
Mục Văn Hạo đương nhiên cũng hiểu rõ chút ý đồ xấu xa của Đường Uyển Như nói: “Nếu như em không thích thì sau này không hát nữa là được.”
Đường Uyển Như không ngờ anh ta lại trả lời dứt khoát như thế, môi lại càng mím chặt.
Không hát bài hát do Diệp Ninh sáng tác, mấy bài hát trước đó khách làng chơi đều đã nghe chán. Cố tình cô ta đi tìm những người khác về sáng tác, lại không có ai có trình độ tốt hơn Diệp Ninh cả.
“Văn Hạo, có phải là anh chiều Diệp Tử quá rồi không? Không phải cô ta đã nói là sẽ không sáng tác ca khúc cho em nữa sao?Hiện tại cô ta đang thiếu tiền, làm đại làm bừa một chút là có thể kiếm được một đống tiền, cô ta chẳng khác nào đang xem anh là cây rụng tiền.”
Mục Văn Hạo ngẩn người bưng ly rượu lên.
Diệp Ninh từ dưới quê về đã chủ động viết hai ca khúc mới, hơn nữa còn đi nhận tiền bán đứt ca khúc sớm, rõ ràng là đang cần tiền.
Nhưng mà anh ta cũng không để ý mấy chuyện này, bởi vì thứ Mục Văn Hạo anh ta không thiếu nhất chính là tiền.