Anh nhìn cơm chiên trứng vàng óng ánh, lại nhìn Thẩm Triều Triều, không khỏi hỏi: “Cô làm?”
“Ừm.”
Mấy phút qua đi, trong phòng Cố Kỳ Việt, anh ngồi trước bàn đọc sách âm thầm buồn bực, cảm thấy mình vừa rồi không nên hỏi câu kia. Tờ giấy dán ở cửa giống như đang cười nhạo anh rằng dán lên thì sao, cuối cùng không phải cũng vẫn chủ động mời người ta vào ư?
Cố Kỳ Việt tức giận nhét một đũa cơm chiên trứng vào miệng.
Tự vả!
Mà lần này Thẩm Triều Triều được Cố Kỳ Việt cho phép vào phòng rốt cuộc cũng có cơ hội được nhìn kỹ càng, căn phòng không hề lộn xộn, ngược lại còn rất sạch sẽ, có lẽ là thói quen mà Cố Kỳ Việt được dưỡng thành khi ở quân khu.
Chẳng qua, ngoài một số vật dụng cần thiết thì không còn gì khác.
Không giống như trong phòng của Thẩm Triều Triều bày rất nhiều thứ.
Ví dụ như đồ trang trí búp bê tự làm thủ công, chuông gió xâu bằng vỏ sò, tranh chân dung treo trên tường, cùng với hàng đống vải vóc và cúc khóa kéo vân vân.
Đi tới đi lui, rồi cô đi đến khu vực giá sách, trên đó được bày rất nhiều sách.
Ở bên ngoài anh là một tên ác bá có tiếng xấu vang xa, không ngờ anh lại còn là một người thích đọc sách.
Thẩm Triều Triều cũng thích đọc sách nên có hứng thú, cô hăng hái nhìn giá sách, kết quả toàn bộ sách bên trên đó đều là “Công nghệ nguyên lý gia công máy móc”, “Kỹ thuật chế tạo máy móc” vân vân, không phải sách văn học mà Thẩm Triều Triều thích.
Cô giơ tay chạm vào gáy sách cũ nát, vừa nhìn đã biết nó bị lật xem rất nhiều lần.
Cố Kỳ Việt cũng không lười nhác như vẻ bề ngoài!
Tham quan xong bài trí trong phòng, Thẩm Triều Triều lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Cố Kỳ Việt bèn nhìn thấy người này còn đang đắm chìm trong mỹ thực, khóe miệng nhếch lên vậy mà còn cất giấu một lúm đồng tiền nho nhỏ khiến khuôn mặt đẹp trai của anh có thêm vài phần đáng yêu.
Thật dễ dỗ!
Thẩm Triều Triều rất hài lòng với chồng của mình, nếu như anh không trốn tránh cô thì càng tốt!
Có lẽ là vì Thẩm Triều Triều nhìn chằm chằm quá mức mãnh liệt nên đã khiến Cố Kỳ Việt lấy lại tinh thần, đón nhận cặp mắt trong suốt kia, anh nhất thời bất đắc dĩ giơ tay xoa huyệt thái dương, cứ luôn cảm thấy anh như một miếng thịt treo bên miệng cô.
Anh tưởng rằng Thẩm Triều Triều là kẻ nhát gan.
Hiện tại xem ra không ai to gan bằng cô cả, cứ luôn tới trêu chọc anh.
Cố Kỳ Việt cũng muốn hung hăng từ chối, nhưng... Thẩm Triều Triều nấu cơm ngon, anh không nói nên lời.