Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 98: Công Việc



Ôn Như Ý ừm một tiếng, hôm nay họ đã dọn dẹp sân vườn, dành thêm một ngày nữa để cày đất và gieo hạt xuống, sau đó cơ bản là không có gì để làm nữa, lúc này không có điện thoại, không có gì có thể giải trí, nếu như cô không đi làm, thật sự chán c.h.ế.t đi được: “Đợi làm xong việc ở sân vườn, em ở nhà cũng không biết làm gì.”

Tần Trí Viễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể phải đợi thời gian, bây giờ bộ đội tạm thời không có vị trí nào trống, rất nhiều quân tẩu cũng vẫn chưa có công việc làm, mọi người đều đang xếp hàng.”

Ôn Như Ý nhíu mày: “Rất nhiều người xếp hàng sao?”

Tần Trí Viễn gật đầu, Ôn Như Ý lại hỏi: “Bộ đội chúng ta không phải có một vài phân xưởng nhỏ sao? Đều hết vị trí rồi à?”

“Đều đầy cả rồi.”

Tần Trí Viễn cũng có gì nói nấy, lúc trước số người tùy quân ở bộ đội bọn họ rất ít, bây giờ số lượng tùy quân càng ngày càng nhiều, có thể sắp xếp công việc cho quân tẩu đương nhiên cũng phải đợi, có một số người còn phải đợi hơn 1 năm, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác: “Em yên tâm, một khi có công việc phù hợp với em, anh sẽ cố gắng xin cho em.”

Ôn Như Ý cũng bày tỏ đã hiểu, dẫu sao cô cũng mới đến, chỉ là hiểu thì hiểu, nhưng bản thân cô cũng phải nghĩ cách xem thử có cách nào giải quyết được không: “Được, thế em cứ đợi trước.”

Sau khi ăn cơm xong, Ôn Như Ý vô cùng tự giác đi rửa chén bát, dù sao người làm việc cực nhọc cũng cần được nghỉ ngơi, đợi cô làm xong vào phòng thì thấy người đàn ông đang giăng mùng.

Chiếc giường mới này rộng 1,5 mét, được làm bằng gỗ nguyên khối, rất êm ái, dù ngồi lên thế nào cũng không hề rung chuyển, Ôn Như Ý lăn qua lăn lại trên giường, không khỏi khen ngợi: “Anh mua chiếc giường này rất tốt, đợi sau này mua thêm một chiếc đặt ở phòng ngủ phụ, như thế khi người nhà chúng ta đến, có thể ngủ bên kia.”

Tần Trí Viễn cũng cảm thấy rất tốt, nhưng đợi đến lúc đi ngủ, anh lại không thấy tốt nữa.

Hai người nằm trên giường, rất gần nhau, Ôn Như Ý mặc bộ đồ ngủ mát mẻ, để lộ xương quai xanh tinh xảo và cánh tay trắng nõn, anh vốn tưởng rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng người phụ nữ này vốn dĩ tướng ngủ không tốt, sau khi vào giấc, cô bắt đầu lăn khắp giường.

Lần đầu tiên cô đưa tay tới trước n.g.ự.c anh, Tần Trí Viễn bình tĩnh chậm rãi đẩy tay cô ra, nhưng chẳng bao lâu, tay cô lại gác ngang tới.

Tối nay cô mặc áo ngủ cộc tay, cánh tay đó chạm vào làn da của anh, còn vuốt lên vuốt xuống vài cái, giống như đang gãi ngứa.

Nếu cô chỉ đơn thuần là gãi ngứa như vậy thì không sao, nhưng tay cô còn muốn đi xuống phía dưới, Tần Trí Viễn sợ hãi đến mức nắm lấy bàn tay không yên phận của cô hất ra, hơi thở của anh cũng đột nhiên trở nên nặng nề hơn, cảm giác bồn chồn khó hiểu lan từ bụng dưới ra toàn thân.

Ôn Như Ý nằm im, nhưng không lâu sau, cánh tay cô lại duỗi tới, ôm lấy anh.

Anh hít một hơi thật sâu, một lần nữa gỡ tay cô ra khỏi cơ thể anh, cố tình di chuyển tay cô sang một bên, nhưng kết quả chưa được hai phút, cô lại quay lại và gác một chân lên người anh.