Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 87: Đến Hải Đảo



Anh vừa nói xong, mọi người quay sang nhìn bên cạnh anh, khi nhìn thấy cô gái có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, làn da mịn màng, Hồ Minh Đông khẽ ngây người, sau đó trong lòng bỗng chốc nói một tiếng “mẹ nó”.

Cô gái này cũng quá đẹp nhỉ? Đây là đối tượng kết hôn của Tần Trí Viễn?

Chả trách khiến Tần Trí Viễn ra ngoài về thăm nhà, vậy mà có thể giải quyết được đại sự cả đời, nếu như có một người vợ xinh đẹp như tiên nữ thế này, thật sự bị bắt cóc, họ cũng sẵn lòng đấy.

Lần này hay rồi, những nữ đồng chí trên đảo có ý với Tần Trí Viễn phải từ bỏ!

Từ Thiệu Phong nhỏ hơn Tần Trí Viễn vài tuổi, lập tức khí thế bừng bừng gọi một tiếng: “Chào chị dâu!”

Anh ấy gọi như vậy, những người khác cho dù là lớn hơn hay nhỏ hơn Tần Trí Viễn cũng gọi “chị dâu” theo, Ôn Như Ý vốn dĩ còn có chút choáng váng, nhưng bị tiếng chị dâu này của anh ấy làm cho giật mình, tiếp theo cô càng không kiềm được đỏ mặt, nhìn mọi người nói: “Chào mọi người, gọi tôi là Tiểu Ôn là được rồi.”

Tần Trí Viễn nhìn mọi người vài cái: “Bây giờ cũng không phải lúc huấn luyện, chúng ta cố gắng giảm nhẹ âm thanh chút, đừng làm nữ đồng chí sợ.”

Hồ Minh Đông cười một tiếng, câu này, lúc trước cũng không biết là ai nói, quân nhân ở bên ngoài nhất định phải hô ra khí thế, lúc này thì hay rồi, bắt đầu thả lỏng, quả nhiên là bị bắt thóp rồi.

“Được, chúng ta về bộ đội!”

Mấy người cầm hành lý, lạch cạch lên xe giải phóng của bộ đội, sau khi lên xe, Ôn Như Ý bắt đầu muốn ngủ, sau nhiều ngày không gặp, vốn dĩ những người này muốn kéo Tần Trí Viễn lại nói chuyện, kết quả đều tự giác im miệng lại.

Bộ đội cách cảng khẩu không quá xa, lái xe hơn một tiếng là tới nơi, lúc xe chạy vào khu ký túc xá gia đình, một đám người hóng hớt ở khu ký túc xá gia đình cũng vây quanh nhìn xem, họ muốn biết người mới đến rốt cuộc trông như thế nào.

Nhưng mà một đám người rướn dài cổ cũng không nhìn thấy trên xe có phụ nữ, đợi khi Ôn Như Ý tỉnh dậy, xe của họ đã đến trước cửa nhà, cô ngủ một giấc, cảm giác đỡ hơn rất nhiều, Tần Trí Viễn dìu cô xuống xe, cô nhìn căn nhà phía trước, phía trước là một sân nhỏ độc lập, cổng sân bây giờ đang được mở ra, một đám người phụ giúp dọn đồ đạc của họ vào trong.

Ôn Như Ý cũng đi theo vào, sân này là một khoảng đất trống, không rộng lắm, tầm khoảng bảy mươi mét vuông, bước vào cổng bên phải có hồ nước, bên trên thì có vòi nước, bên cạnh còn có sào phơi đồ với một sợi dây dài ở giữa, trong đó vốn dĩ là trồng một ít rau hoặc hoa cỏ gì đấy, bây giờ đã khô héo từ lâu, góc bên trái sân có trồng một vài cây chuối.

Lúc này đã là hơn bốn giờ chiều r, trời vẫn còn rất xanh, tầng mây vô cùng xinh đẹp, nhưng mặt trời không nắng lắm, cô đứng trong sân, lúc này có gió biển nhè nhẹ thổi qua, quét sạch sự mỏi mệt của cô mấy ngày nay.