Mặc dù cô ta cười, nhưng ánh mắt quan sát lúc nãy quả thực không hữu nghị, giống như muốn xoi mói vậy, Ôn Như Ý đang định đáp lại, lại nghe thấy cô ta lại cười nói: “Quả nhiên rất xinh đẹp, chả trách phó đoàn trưởng Tần không để tâm đến việc cha cô bị điều về nông thôn rèn luyện, cũng muốn kết hôn với cô.”
Mọi người chỉ biết thành phần Ôn Như Ý có chút vấn đề, nhưng không hề biết cha cô bị điều về nông thôn, Lý Đông Ny nói câu này rất tùy ý, giống như vô tình mà nói ra vậy, nhưng lại giống như một quả b.o.m ném xuống mặt hồ yên tĩnh...
Ánh mắt của mọi người dồn dập nhìn vào cô, ánh mắt sáng quắc.
Mà câu hỏi và công kích đột ngột khiến Ôn Như Ý có chút ngây người, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.
Khóe môi Lý Đông Ny khẽ cong lên, lòng nghĩ thầm, lần này mọi người đều biết cha cô bị điều về nông thôn, xem cô sau này sống như thế nào ở khu ký túc xá gia đình!
Đang vui vẻ, người phụ nữ đối diện cười một tiếng: “Cô chính là Lý Đông Ny? Nữ đồng chí mặn dày mặt dạn bám chặt lấy Trí Viễn nhà tôi trong truyền thuyết đó sao?”
Lời của cô vừa dứt, sắc mặt Lý Đông Ny thay đổi: “Cô nói cái gì?”
Ôn Như Ý quan sát cô ta, cười cười: “Tôi thấy cô cũng khá xinh đẹp, chỉ là miệng thối quá, không biết cách nói chuyện, chả trách lúc trước Trí Viễn nhà chúng tôi thấy cô phiền mà từ chối cô.”
Tình thế biến đổi có chút đột ngột, lần này mọi người trực tiếp ngây người, đợi sau khi phản ứng lại thì lén lút cười, bọn họ biết Lý Đông Ny từng thích Trần Trí Viễn, lúc đó còn theo đuổi Tần Trí Viễn bị anh giáo huấn một trận, không ngờ vợ người ta trực tiếp mắng cô ta trước mặt mọi người như vậy.
Kim Quế Hoa cũng không kìm được mà bật cười, cô ấy tưởng rằng Ôn Như Ý không biết chuyện của Lý Đông Ny, nhưng không ngờ thì ra Tần Trí Viễn đã nói với cô từ lâu rồi, hơn nữa bây giờ cô đối với Lý Đông Ny có một chút không khách khí.
Bị vạch trần tâm tư lúc đầu, còn bị mọi người cười chê, Lý Đông Ny đỏ cả mặt: “Tôi không có! Cô đừng có ăn nói bậy bạ được không?”
Lý Linh cũng mặt biến sắc, nhìn Ôn Như Ý: “Cái gì mà mặt dày mặt dạn bám chặt, không có chuyện đó, Ôn Như Ý, cô đừng có ăn nói bậy bạ.”
“Không có sao?” Ôn Như Ý chớp chớp mắt: “Trí Viễn còn nói với tôi là chỉ đạo viên của đoàn công văn còn vì chuyện này mà tìm Đông Ny nói chuyện đấy, để quay về tôi đi hỏi chỉ đạo viên của bọn họ thử có chuyện như vậy không, nếu không lại ảnh hưởng đến danh tiếng của đồng chí Đông Ny, vậy thì không hay rồi.”
Lý Đông Ny nghe vậy trực tiếp sốt ruột: “Tôi không cho cô đi!”
Cô ta nói xong, ý thức được bản thân phản ứng thái quá, lập tức bụm miệng lại, sau đó nói thêm: “Tôi nói không có là không có, quản bản thân cô cho tốt, tôi không cần cô giả vờ quan tâm.”
Nói xong, cô ta trực tiếp xoay người rời đi.