17
Tôi không quay đầu lại. Giọng nói quen thuộc này, cộng thêm biểu cảm như thấy ma của mọi người quanh bàn… Là Cố Vân Chu rồi!
Cố Vân Chu mỉm cười nhẹ nhàng, kéo ghế bên cạnh tôi rồi ngồi xuống, đẩy một cái hộp về phía tôi.
“Quà anh chọn cho Tiểu Lộc để quên trên xe, giờ mới nhớ mang vào.
“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vậy?”
Không gian lặng ngắt như tờ.