Nếu đã nhắc nhở 3 lần, đối phương vẫn không chịu nghe, tiếp tục hút… lập tức rời đi, rời khỏi xong lập tức bắt đầu đếm 7 phút. Sau đó, từ dưới gầm giường phòng nghỉ lấy ra túi ni lông đen, quay lại dọn dẹp."
Lưu ý! Khi dọn dẹp, tuyệt đối không để chất lỏng màu đỏ dính lên người, nếu không sẽ bị lây nhiễm!
Rác sau khi dọn xong, để ở cửa toa sẽ có người xử lý."
3. Để đảm bảo nhân viên được nghỉ ngơi, chuyến tàu này chia ca làm việc: có hai nhóm nhân viên, luân phiên phục vụ hành khách."
Trước nửa đêm là ca làm việc của nhóm đồng phục màu xanh.
Sau nửa đêm là ca làm việc của nhóm đồng phục màu đỏ.
Lưu ý! Tuyệt đối không được để hai nhóm ca chồng thời gian lên nhau. Nếu nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục màu khác, nghĩa là họ đang làm nhiệm vụ đặc biệt. Lập tức trốn vào phòng nghỉ của nhân viên giữa các toa, tuyệt đối không được mở cửa!"
Lưu ý! Tuyệt đối không được cởi bỏ đồng phục! Tuyệt đối không được cởi bỏ đồng phục! Tuyệt đối không được cởi bỏ đồng phục!"
Tôi cười lạnh.
Quả nhiên… vẫn là “bình cũ rượu cũ” mà thôi.
18
Là trưởng tàu mới của K104 — tôi không biết trưởng tàu cũ đã đi đâu, liệu có phải cũng bị "nhiễm bệnh" rồi bị "xử lý" luôn rồi không. Tôi cũng không biết trưởng tàu trước là ai.
Giống như suy nghĩ của tôi ba năm trước khi nhận được tin nhắn đó, tôi thậm chí còn chẳng biết mở cửa tàu kiểu gì thì làm trưởng tàu nỗi gì chứ?
Giờ đây, đối mặt với bảng điều khiển lái tàu, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Trên bảng điều khiển, thứ duy nhất tôi miễn cưỡng nhận ra được chỉ là đồng hồ tốc độ, một màn hình hiển thị tuyến đường và một cần phanh.
Đồng hồ tốc độ hiển thị… con tàu đang chạy với vận tốc 280km/h.
Tôi bỗng sững người.
Đầu K là ký hiệu của tàu cao tốc thông thường.
Tôi không rõ tốc độ vận hành bình thường của tàu K là bao nhiêu, nhưng tôi biết một điều — 280km/h tuyệt đối không phải là tốc độ của tàu cao tốc thông thường mà phải là tàu điện hoặc tàu cao tốc mới có thể chạy nhanh vậy!
K104, tại sao lại nhanh như thế?
"Hay là… kéo cần phanh thử?"
Ý nghĩ này bỗng dưng lóe lên trong đầu tôi.
Tay tôi cũng vô thức đặt lên cần phanh.
Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị kéo cần phanh xuống, một tiếng chuông chói tai vang lên làm tôi giật b.ắ.n mình!
Là điện thoại tôi reo!
Tôi nhận được… cuộc gọi video trên WeChat!
Người gọi tới là “Shit 3kg”!
Chính là Dương Xuân Trí!
19
Tôi lập tức bắt máy với tốc độ nhanh nhất!
"Dương Xuân Trí! Là cậu phải không?!"
"Cậu còn sống đúng không?! Tốt quá rồi!"
"Dương Xuân Trí, cậu nói đi chứ!"
Tôi dồn dập hỏi một tràng.
Nhưng đầu dây bên kia… lại im lặng thật lâu.
Lúc sự lo lắng và hoảng loạn dồn hết lên tim, tôi suýt nữa chửi ầm lên thì… cuối cùng tôi cũng nghe được giọng nói quen thuộc đó.