Edit: Mỳ
Để tạo ấn tượng tốt với cấp trên, Lộ Thanh Thanh cố tình dậy sớm, đến công ty trước nửa tiếng. Vì còn sớm, công ty chưa có nhiều người, Lộ Thanh Thanh tò mò nhìn quanh một vòng rồi ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, mở máy tính.
Sau khi mở máy tính, Lộ Thanh Thanh chuẩn bị lấy tài liệu công ty phát để làm việc, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt từ vị trí đối diện. Ngẩng đầu nhìn quanh, cô không tin vào mắt mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc. Thế là cô nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén đi đến sau lưng người đang ngồi đối diện, bất ngờ vỗ vai người đó.
“Á!”
Một tiếng hét chói tai vang vọng khắp công ty, những nhân viên đã đến làm việc đều tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Là tôi, Lộ Thanh Thanh! Sài Nguyệt, sao anh lại ở đây?”
Lộ Thanh Thanh nhanh tay bịt miệng Nguyệt Lão lại. Nguyệt Lão thấy rõ người trước mặt thì lập tức im lặng, rồi nhẹ nhàng đẩy tay Lộ Thanh Thanh ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi có thể đưa cô đến đây làm việc, đương nhiên tôi cũng có thể đến đây! Cô không thể hù dọa người già như vậy được, tuổi già sức yếu không chịu được đâu!”
“Già gì? Mặt anh trắng trẻo non mịn như thế, làm sao giống người già được? Đừng tưởng nhuộm tóc trắng là thành người già đấy nhé!”
Nói xong, Lộ Thanh Thanh khinh bỉ nhìn Nguyệt Lão.
“Cô không hiểu rồi, nhìn vạn vật không thể chỉ nhìn bề ngoài, đừng dùng mắt mà hãy dùng tim!” Nguyệt Lão thâm trầm nói, vừa định vuốt râu dưới cằm thì nhớ ra mình không có râu.
“Hừ, tôi chỉ có mắt không có tim, không nói chuyện với anh nữa, sắp đến giờ rồi, làm việc thôi!” Lộ Thanh Thanh lại vỗ vai Nguyệt Lão rồi quay về chỗ làm việc.
Lộ Thanh Thanh vừa ngồi vào chỗ, xem tài liệu, thì Tiêu Nhiên đến công ty. Anh ta bước nhanh về phía chỗ hai người ngồi.
Những nữ nhân viên đã đến công ty đều tỏ ra vô cùng phấn khích trước sự xuất hiện của Tiêu Nhiên, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt và thẹn thùng như những fan hâm mộ nhỏ gặp ngôi sao nam điển trai. Họ tranh nhau chào hỏi Tiêu Nhiên, tạo nên một cảnh tượng hậu cung tranh sủng.
Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh nghe thấy tiếng các nữ nhân viên phấn khích cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ phản xạ có điều kiện nhìn về phía phát ra âm thanh rồi tập trung vào công việc.
“Hôm nay là ngày đầu tiên hai người đi làm, cảm thấy thế nào?”
Tiêu Nhiên dừng bước bên cạnh chỗ Lộ Thanh Thanh và Nguyệt Lão, gõ tay lên bàn thu hút sự chú ý của hai người rồi bắt đầu hỏi thăm.
“Cũng được ạ!” Lộ Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhiên rồi ngại ngùng cúi đầu.
Nguyệt Lão ngồi yên lặng bên cạnh, lén quan sát hai người liếc mắt đưa tình, cảm nhận bầu không khí mờ ám lan tỏa, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ và tinh quái.
“Tôi cũng thấy ổn!” Nguyệt Lão nhìn hai người đang trao nhau ánh mắt tình tứ, thản nhiên nói.
“Nếu có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi, văn phòng của tôi không xa chỗ hai người ngồi, hãy làm việc chăm chỉ, tôi tin tưởng hai người!” Tiêu Nhiên cố ý nhìn Nguyệt Lão nói câu này, ánh mắt còn lướt qua tấm thẻ đen VIP tối thượng mà Nguyệt Lão vô tình để trên bàn.
Nhận thấy Tiêu Nhiên đang nhìn tấm thẻ đen trên bàn, Nguyệt Lão lập tức dùng tay giả vờ vô tình đè lên, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Tiêu Nhiên cố gắng nặn ra vài nụ cười.
Sau khi Tiêu Nhiên rời đi, Lộ Thanh Thanh tập trung hoàn toàn vào công việc, Nguyệt Lão thì ngồi bên cạnh lười biếng. Hắn chủ quan cho rằng Lộ Thanh Thanh có cảm tình với Tiêu Nhiên, hơn hết Tiêu Nhiên cũng không bài xích cô, nên lên kế hoạch làm sao để kết nối hai người, nhanh chóng dùng tình yêu trói buộc họ, se duyên là công việc chính của anh.
Nguyệt Lão dùng phép để trong mắt những người xung quanh hắn đang tập trung làm việc, nhưng thực tế hắn chỉ ngồi chống cằm suy nghĩ. Sau một ngày suy nghĩ, hắn quyết định dùng cách cũ nhất để se duyên cho Lộ Thanh Thanh và Tiêu Nhiên, đó là viết thư tình dưới danh nghĩa của họ.