Lê Mạt đang định tiếp tục làm quần áo của nàng, ngước mắt nhìn lên đã thấy ba người Tống Đại Trụ từ ngoài cửa đi tới, lập tức ngay cả tâm trạng làm quần áo cũng không có.
Lê Mạt còn chưa mở miệng, Tống Đại Trụ đã lập tức cười chào hỏi: “Đang bận sao?”
Lê Mạt mặc kệ những người này, cúi đầu xuống xe chỉ luồn kim.
Tống Đại Sơn cũng cúi đầu thu dọn tách trà ban nãy, không có ý quan tâm đến người.
Tống Đại Trụ đụng phải một người không nể mặt, lập tức tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn cười tự mình ngồi xuống ghế đẩu. Vương Thúy Hoa và Lâm Chiêu Đệ cũng ngồi xuống theo.
Tống Đại Sơn nhíu mày, giọng điệu hiếm khi không kiên nhẫn: “Mọi người đến đây làm gì?”
Giọng điệu của Tống Đại Sơn với Tống Đại Trụ chẳng những không khách sáo mà còn rất là căm tức, thế nhưng nhớ đến mục đích hôm nay tới đây, Tống Đại Trụ đành phải mạnh mẽ thu lại tính tình, cong khóe miệng cười gượng nói:
“Đại Sơn, đệ nói xem, đại ca đến thăm đệ đệ chẳng phải là chuyện thường tình hay sao.”
Tống Đại Sơn không để mình bị đẩy đi lòng vòng, đại ca hắn là ai hắn đã sớm nhìn rõ, lập tức không khách khí chỉ ra cửa: “Chúng ta đang có việc bận, nếu mọi người không có việc gì thì rời đi đi, đừng chậm trễ chúng ta làm việc.”
Tống Đại Trụ vỗ bàn, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đại Sơn, đệ cứ thế nói chuyện với đại ca sao? Sao đệ lại biến thành dáng vẻ này!”
Tống Đại Sơn không hề tỏ vẻ gì là phật lòng với Tống Đại Trụ, giương mắt nhìn lướt qua ba người đang ngồi, giọng điệu càng có vẻ không kiên nhẫn: “Xem ra mọi người không có việc gì, vậy sao vẫn còn chưa đi!”
Tống Đại Trụ rất muốn vỗ m.ô.n.g rời đi, nghĩ đến từ khi nhi tử của hắn ta trở thành tú tài duy nhất trong thôn đến nay, khi nào thì hắn ta nhận qua cục tức bực này, nhưng nhớ đến đợi lát nữa còn có lời quan trọng muốn nói, đành phải cố nén lửa xúc động xuống, hít sâu một hơi, cứng nhắc mỉm cười, nói:
“Được được được, nếu đệ đang bận thì ta cũng sẽ không nói nhiều lời. Đại Sơn à, lần này đại ca tới là dự định mời đệ và đệ muội trở về nhà cũ ở, người một nhà thì nên ở cùng nhau, thả đệ ở một mình bên ngoài ca và nương đều không yên lòng. Đệ trở về đi, người một nhà ở chung vui vẻ tốt biết bao.”
Tống Đại Sơn nhìn dáng vẻ tự cho là một lòng suy nghĩ vì đệ đệ kia, cười mỉa, lạnh lùng nói: “Ý tốt xin nhận, nhưng chúng ta đang sống rất tốt, nếu đã nói xong rồi thì rời đi đi, sau này đừng đến nữa.”
Tống Đại Trụ không ngờ Tống Đại Sơn lại mở miệng ra từ chối thẳng, thực sự ép không được lửa giận trong lòng, một bàn tay hung hăng vỗ xuống mặt bàn: “Tống Đại Sơn, ngươi quá không biêt tốt xấu rồi!”
Lúc này Vương Thúy Hoa lập tức vỗ vỗ sau lưng đang phập phồng của Tống Đại Trụ giúp hắn ta thuận khí, mở miệng nói: “Đương gia, đừng tức giận đừng tức giận, Đại Sơn chỉ là đầu óc nhất thời hồ đồ, chúng ta và đệ ấy từ từ nói chuyện là được, tức giận gì chứ.”