Lúc ăn cơm, Tống Đại Sơn nói với Lê Mạn: "Hôm nay ở trấn trên có một nhà tìm ta muốn thuê một chuyến xe."
Lê Mạn nhìn về phía hắn: "Chở cái gì vậy?"
Tống Đại Sơn nuốt cơm trong miệng xuống, nói: "Là một nhà ở trấn trên muốn vào trong thành thăm người thân, hỏi ta có đi hay không, ta không đồng ý ngay mà nói ngày mai sẽ trả lời người ta."
Lê Mạn biết nhất định là có nguyên nhân nên Tống Đại Sơn mới do dự, nàng chờ hắn nói tiếp.
Tống Đại Sơn mím môi nói: "Trong thành quá xa, nếu đi thì muốn về trong ngày cũng không kịp, buổi tối sẽ phải ngủ ở ngoài, ta thì không sao cả nhưng để hai mẹ con nàng ở nhà thì sao ta có thể yên tâm được."
Lê Mạn vội nói: "Không thể tùy tiện ngủ tạm qua đêm ở bên ngoài được, quá không an toàn rồi."
Tống Đại Sơn gật đầu: "Vậy để ta từ chối mối làm ăn này."
Lê Mạn lại lắc đầu, lâm vào trầm tư.
Tống Đại Sơn nhẹ nhàng chạm vào mặt Lê Mạn: "Sao thể? Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Lê Mạn hoàn hồn, đột nhiên nói: "Nhận! Chàng cứ nhận mối làm ăn này đi, chúng ta cùng đi vào thành."
Tống Đại Sơn nghi ngờ: "Cùng đi vào thành làm gì? Nàng nghĩ đến điều gì à?"
Lê Mạn nói ra ý nghĩ trong lòng mình: "Lần trước chàng nói trong thành có thể chữa được chân cho chàng, nhưng đến nay chúng ta vẫn chưa đến y quán trong thành tìm thầy thuốc khám kĩ cho chàng, trước đó ta đã nghĩ đợi đến ngày nào đó đi vào thành hỏi đại phu chân của chàng phải chữa như thế nào, tốn bao nhiêu tiền, đúng lúc nhân cơ hội này, chúng ta đi tìm đại phu thử xem."
Tống Đại Sơn không ngờ rằng Lê Mạn lại nhớ rõ chuyện về chân của hắn như vậy, chính hắn cũng đã quên phải chữa trị nó.
Tống Đại Sơn mím môi, có hơi do dự: "Nhưng, nhưng muốn chữa khỏi chân cho ta phải tốn rất nhiều tiền, tất cả số tiền chúng ta có cũng không nhiều, hay là..."
Tống Đại Sơn nhìn ánh mắt của Lê Mạn thì không nói nữa, hắn thấy Lê Mạn thật sự không vui, Tống Đại Sơn cười với vẻ lấy lòng, kề sát Lê Mạn nhẹ giọng dỗ dành: "Nương tử à, ta không nói, không nói nữa, ta sai rồi, ta nghe nàng hết, nàng nói cái gì thì chính là cái đó, được không?"
Lê Mạn hừ nhẹ một tiếng, nhéo cánh tay hắn: "Chân của chàng là quan trọng nhất, không có tiền cũng phải chữa trị, lần sau chàng còn dám tiếc tiền thì ta sẽ không để ý đến chàng nữa."
Tống Đại Sơn càng cười vui vẻ hơn, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng cười nói: "Ta biết rồi, chúng ta sẽ đi chữa trị chân, ngày mai ta sẽ nhận lời với người nhà kia, chúng ta cũng đi vào thành."
Lê Mạn nghiêm túc nói: "Ta nghĩ thế này, tuy rằng bây giờ chúng ta không có đủ tiền nhưng trước tiên để đại phu khám một lần xem thể nào, hỏi đại phu là chữa bằng cách uống thuốc hay châm cứu, mấy lần chữa trị, đưa tiền một lần hay nhiều lần, nếu được thì chúng ta có thể thương lượng với thầy thuốc một chút xem có thể trị chân cho chàng trước hay không, còn tiền chúng ta sẽ từ từ trả."
Tống Đại Sơn gật đầu: "Được, vậy qua hai ngày nữa nhà chúng ta sẽ đi vào thành, trước đó thì sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, có lẽ phải ở trong thành ít nhất một đêm, hoặc có lẽ là phải ở lại lâu hơn. Cũng phải nói rõ với Mai Tử, đề phòng hai người họ không tìm thấy chúng ta thì lo lắng trong lòng."
Lê Mạn nói: "Trong nhà chỉ có gà con là phải trông nom thôi, đến lúc đó ta sẽ nhờ Triệu thẩm trông nom gà con 2 ngày, bên phía Mai Tử thì ngày mai ta sẽ đưa Tiểu Bảo đi một chuyến đến nói với muội ấy."